in ,

Chuyện trên chuyến xe – Sướng khổ tại ai? – Upon whom happiness bestows? As I go on a bus…

Số là mình hay được người khác hỏi kinh nghiệm làm thế nào để luôn yêu đời, nhưng cứ khi nào dốc lòng mề chia sẻ xong thì thường được phán 1 câu: tại vì anh/thầy giỏi/sáng tạo, hoặc nhà có điều kiện nên mới nghĩ được như thế… bla bla…

Thứ nhất là mình không thấy ý đó đúng, mình sinh ra k có gì hơn ai, mọi thứ đều là do tự trải qua bao nhiêu công mới kiếm được; thứ hai là mình không thích cái lối đã biết có thể làm tốt hơn mà cứ viện ra excuse để mà k chịu phấn đấu thay đổi xong đi trách cuộc đời. Nhưng mình kiếm mãi chưa dc 1 cái câu chuyện nào để minh họa cho nó đi vào lòng người.

Hôm nay có dịp được ngồi cùng xe buýt với một em gái. Chuyến đi cũng vài tiếng, tắc đường, trời lại nắng chang chang.

  • Ơ, anh là Andy Nova ạ?
  • Đúng rồi em, sao anh đeo râu mà em cũng nhận ra à? Anh nhà nghèo quá nên phải đi xe buýt, k biết làm sao hnay lại bị nhận ra. Em có phải học trường… gần đây k?
  • blah blah….

Câu chuyện phiếm dc 1 lúc thì em này than:

  • Trời nắng quá anh ạ, máy lạnh thì lại k tắt được nó cứ phả vào em. Mặt trời hnay sao mà chói gắt thế. (Mình lại ngồi ngay kính trước)
  • Chính vì thế nên trước khi lên xe anh mới đội mũ và mang áo khoác. Anh đã kinh nghiệm rồi, đội mũ máy lạnh k phả vào đầu được. Nhưng mà anh lạnh quá, k share áo cho em được.

Mình liếc thấy bác tài và lơ xe có 2 cái mũ, và 1 cái áo khoác

  • Đây em mượn áo bác tài đây này. Bác tài ơi, cái mũ của bác đẹp quá, cho em mượn cho em gái này đội được không ạ? cả cái áo khoác vắt đằng sau ghế nữa, máy lạnh lạnh quá mà nút che bị hỏng rồi

Bác tài thấy em gái trẻ trung xinh đẹp cười tươi cho ngay. Mình cũng cười rất tươi vì vừa k bị mất áo quần của mình (gớm ạ ví tiền với bao nhiêu điện thoại làm việc của con ở trong đấy) cho gái, lại vừa giúp nó ấm áp.

  • Nhưng mà mặt trời ngay trước mặt làm em khó chịu quá anh ạ. Đi mấy tiếng mà thế này thì chết. Anh bị chói thế mà anh k thấy khó chịu à?
  • Đâu em, anh có khó chịu gì đâu, anh đang thấy thương mặt trời.
  • Tại sao hả anh?
  • Đây nhé, anh thấy em mới nhìn mặt trời đã thấy chói chang khó chịu như thế, thế thì anh lại tự hỏi ngược lại, mặt trời nhìn anh sẽ còn thấy chói chang khó chịu biết nhường nào. Anh thấy thương mặt trời lắm. Cái khổ của anh k thể so với cái khổ của mặt trời được.
  • Ớ… :))
  • Ớ Ớ cái gì :)) tại sao em chỉ nghĩ đến cái khổ của em, mà k nghĩ đến cái khổ của người khác nhỉ?
  • Mặt trời khổ lắm em ạ, nó phải nhìn anh suốt mấy tiếng. Anh chắc chắn là chỉ 1 lúc nữa thôi nó sẽ k chịu được mà phải lặn đi mất thôi.

Em gái sướng lắm, có vẻ ngộ ra điều gì đó. Cuối cùng em gái mới xuôi xuôi, cười lên 1 tí và chấp nhận đón nhận ánh mặt trời suốt chặng đường đi và k dám than trước mặt mình nữa.

Tôi thấy, bất kể tôi giành được bao nhiêu học bổng, kiếm được bao nhiêu tiền, học trường danh giá gấp em kia bao lần, số phận đã run rủi 2 chúng tôi ngồi cùng 1 chỗ trên cùng 1 chuyến  xe ấy, đi cùng 1 con đường, chung một hoàn cảnh. Cùng 1 điều kiện, cùng dưới 1 cái nắng chói chang của mặt trời, vậy mà vẫn có 1 người thanh thản, 1 người kêu than. Vậy sướng khổ cuối cùng là do ai?

Comments

comments

Andy Nova

What do you think?

0 points
Upvote Downvote

Written by Andy Nova

TedX Speaker Youtube
Global First Prize IELTS Teacher @ IATEFL United Kingdom 2018 awarded by IELTS.org, Cambridge University, British Council...
First-prize Winner of #InnovationForGood Award
MC, Scriptwriter, Director & Producer
Co-founder, Scriptwriter, Academic Advisor @ 8IELTS VTV7
SSEAYP - Ship for Southeast Asian and Japanese Youth Program 42's VPY
AAS Australia Awardee @ Monash University
IELTS Highscorer: 9S 9L 9R 8.5W

Đố nghe được clip Tiếng Anh này – Andy Nova’s Cara Delevigne Bag [Listening Challenge]

Phần thi ứng xử của H’Hen Nie: Chắc chắn là lỗi phiên dịch